Hoàng cầm trên tay xâu dây buộc hai con cá hắn vừa bắt được, hắn lái chiếc ghe nhỏ rẽ vào cái lạch nước phía sau nhà. Kể từ khi rời khỏi công ty Chi Anh, đã ba tháng trôi qua hắn rời khỏi Sài Gòn, lánh xa sự ồn ào và giả dối nơi thành thị để trở về với quê hương nơi hắn chôn rau cắt rốn. Mặc dù thực ra hắn chẳng có gì lưu luyến nơi này vì tại chính vùng đất này là nơi hắn trải qua những bi kịch tuổi thơ, nhưng trở lại nơi này hắn có thời gian để suy nghĩ kỹ hơn về quãng thời gian vừa qua. Hoàng muốn tránh xa khỏi những gì phù phiếm nơi thành phố lớn nhưng thực ra hắn cũng chẳng biết có phải mình đang chạy trốn khỏi Chi nữa hay không. Hoàng không muốn thừa nhận một thực tế là Chi đã chiếm cứ cả trái tim đã trải qua nhiều tổn thương của Hoàng, hắn không muốn thừa nhận là hắn nhớ đến nàng mọi phút mọi giây. Mỗi khi chợp mắt là hắn lại nghĩ về nàng và tưởng tượng ra cuộc sống hạnh phúc bên Chi, một hạnh phúc giản đơn, một ngôi nhà nhỏ cùng một bầy con xinh xắn và tinh nghịch. Hoàng chỉ dám tự thừa nhận với bản thân một điều, hắn đã quá khắc nghiệt với Chi về việc nàng bắt hắn lên giường với bà giám đốc Phượng để ký được hợp đồng làm ăn. Chi làm việc này một cách tự nhiên, không phải vì nàng coi thường hắn mà bởi vì nàng coi hắn và nàng là một, nàng coi sự hy sinh của hắn cũng tự nhiên như của chính mình. Hoàng cũng nhận ra thái độ của Chi, hắn hiểu nàng đã đau khổ và hối hận như thế nào khi hắn bỏ đi, nàng đã vất vả tìm kiếm hắn trong vô vọng khổ sở tới mức nào.