VN88 VN88

Xem truyện ông Tây chơi cave

Bất chợt như nhớ ra thêm điều gì, gã buông con Thẩm ra, đặt chai bia xuống góc bàn và nói:
– Còn đứa nào tảm tương (thảm thương) hơn khoong ?
– Dạ, còn con Thạch Hương.
– Thạch Hương sao hả ?
– Dạ, nó mới vừa đi xuất cảnh về bị bịnh luôn rồi .
– Bịnh sao hả ?
– Dạ, nó đi qua Campuchia làm “em út” bên đó mới trở về . Nên nó mới có cái tên lót chữ “Thạch”. Không biết nó bệnh gì mà chỉ thấy càng ngày càng ốm. Hôm qua nó nói nó đi tiểu ra máu làm tụi em sợ quá trời. – Đi qua Campuchia …? Oh, Cambodia ! ? gã Tây chợt hiểu. – Ở bên đó có nhiều chỗ làm hơn, khách đông hơn, sộp hơn, làm có nhiều tiền hơn và luật lệ không gắt gao như bên này .
– Luật gì vậy em ?
– Thì phải đóng tiền cho bọn bảo an để nó làm ngơ không bắt bớ hạch hỏi đó … (lên giọng). Làm ở đó một năm bằng làm ở đây hai năm đó anh, có người đi hai năm trở về thì mua được nhà mái ngói đó ? con Cúc làm như vẻ hiểu biết nói thao thao. Thì ra thế, em đi gọi luôn Thạch Hương vào đây đi !
Cúc ngần ngừ một lát nhưng thấy điệu bộ gã Tây không đến nổi tệ và hứa cho tiền hậu nên nó lại lật đật chạy đi. Còn lại Thẩm và Thúy. Đứa bên trái người bên phải thay phiên nhau phục vụ bia và kể chuyện cho gã Tây nghe về vùng đất ở quanh đây, về cuộc đời đau khổ của chúng và những trận lũ lụt vừa qua, về gia đình của con Thạch Hương; má nó đi bán rau xà lách xoong, tần tảo sớm hôm để nuôi mấy chị em nó ăn học, nhưng tiền bán được chỉ ba đồng ba cọc không đủ đong một lon gạo cho buổi ăn sơ sài. Lúc đó gã Việt đã ngà ngà với 10 chai bia Tiger nằm lăn lóc trên bàn và dưới đất, chẳng còn chú ý về cuộc đối thoại giữa hai bên. Lờ mờ gã nhìn thấy gã Tây ôm hai con bé vào lòng thì phì môi nhếch mép cười ra gió rồi nấc cục, “híc”, không nói năng chi, cầm chai bia tu liên tiếp.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.