Ông đặt một số tiền to lớn lên trên bàn và viết lại vài dòng chữ cho chúng:
Đây là số tiền đủ cho các cháu trang trải sinh sống trong những tháng ngày còn lại . Em Cúc có thể đem nó giúp ba chạy tiền thuốc men và chạy gạo (chú học từ “chạy này từ em đó). Em Thúy thì khỏi phải đi giăng câu, hái trái, dầm mưa giải nắng. Em Thẩm và Hương chữa khỏi bệnh sốt. Riêng Hương thì nên vào bệnh viện da liễu để điều trị. Các em nhớ chia đều số tiền cho các bạn khác có hoàn cảnh như các em. Tất cả các em phải nên trở lại đi học. Mai mốt chú về sẽ ghé thăm mấy em để coi sự tiến bộ của các em ra sao .À , lo dặn dò các em mà quên giới thiệu, chú tên là MDJ, là nhà báo của nước Pháp. Các em cứ gọi chú là anh Tây nếu dễ dàng hơn cho các em. Chú đại diện cho Liên Hiệp Quốc thăm dò tình hình trẻ em bị ngược đãi trên thế giới. Các em có từng nghe Liên Hiệp Quốc chưa ? Chắc là chưa ! Các em hãy còn quá nhỏ để lăn lộn trong cuộc sống khó khăn này. Tuổi của các em phải là tuổi đi học và đi chơi thì mới đúng. Cám ơn các em đã giúp chú hoàn thành xứ mệnh cao cả. Chú hy vọng bài báo của chú sẽ cứu được 150 triệu trẻ em lang thang và bị lợi dụng tình dục trên khắp toàn cầu , trong đó có các em ….
Ông bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, rồi bước ra khách sạn khi con nắng đã đứng bóng, vẫn cái nóng hôm nào mà ông bước ra khỏi quán cà phê Ngân ở đường Cách Mạng Tháng 8, ông ngoái nhìn lên phòng bọn chúng một lần nữa để ghi lại những kỷ niệm sau cùng mà ông đã có với những “con hoẵng” và bước về phía chiếc honda ôm 67 đang chờ ông ở phía trước. Ông khoác cái ba-lô đã sờn vải vì sương gió lên vai như là một kỵ sĩ trượng nghĩa hành hiệp giang hồ. Kiên Giang tà tà khuất hẳn sau làn khói trắng, bụi bặm và vết bánh xe lăn …