VN88 VN88

Xem truyện thương thương nhớ nhớ

Vài ngày sau Dì Hân nghe Cô Vân gọi phone nói:
“Tui đưa lộn đĩa phim bà coi chưa!”

Dì Hân ú ớ, thì nghe Cô Vân cười lớn trong phone nói tự nhiên:
“Xin lỗi nhe! Có coi cũng không sao! tuị nầy đi nghĩ hè rồi sẵn dịp quây luôn, tính bỏ phần cuối nhưng lại quên, nhưng ai thì sợ… chứ bà thì không sao! Cho bà mãn nhãn, có dịp cho biết ý kiến!”

Dì Hân ngượng ngùng lãng qua chuyện khác. Hình ảnh con cặc to đút vào lồn của Cô Vân như hiện ra trước mặt, làm Dì lính quýnh rồi từ gĩa cúp phone.

Dì Hân đứng trước tấm gương lớn trong phòng tắm, tấm gương mờ bởi hơi nước, dì lấy tay xoa xoa những vệt nước, hiện ra một thân thể trần truồng. Thân thể trước mặt vẫn còn đẹp, hai đôi vú nhô cao chưa xệ, cái bụng cái eo vẫn còn nhỏ cho bộ mông to và chồm lông phơn phớt trước háng. Dì hài lòng với thân thể của dì. Dì Hân đứng vút ve cơ thể mình rồi dần dần cảnh tượng làm tình vợ chồng cô Vân hiện ra làm cơn hứng tình bùng dậy, dì vút ve xoa bóp cơ thể mình trong cơn mê dục cho đến lúc ngây ngất lên rồi diụ xuống, dì chợt ngượng ngùng quây đi.

Mùa thu ở đây rất đẹp, dì Hân thường lái xe đi ngắm cảnh, mỗi cảnh như một bài thơ, hay khúc nhạc. Lá vàng rụng đầy xuống những con đường , những hồ nước soi bóng cây đủ màu, nếu trên xe nghe thêm nhạc tiền chiến như: “ Thu đi cho lá vàng bay…. lá rơi cho đám cưới về” là tuyệt vời!Dì lái xe về nhà thì thấy trước nhà có gã đàn ông Á Đông ngồi trên thềm, dì ngạc nhiên xuống xe, Gã trông bụi đời , trên vai vác ba lô, dưới chân thêm một xách lớn. Gã mặc áo thun quần jean bạc phách. Thấy dì đi tới gã lật đật đứng lên, rồi chưa đợi dì hỏi gã lên tiếng:
“Chào dì Hân, tui là Phẩm con ông bà Thanh ở Sàigòn năm xưa!”

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.