Nghe đến chữ “nằm”, tự đưng Ngọc thấy nhột nhột trên mí mắt, cái kiểu như sắp buồn ngủ. Hai ba năm rồi, kể từ ngày rời Việt Nam rồi lên đảo Sikiew, Thái Lan trước khi qua Mỹ, có một lần Ngọc “nằm” cho người bạn cạo gió. Đên khi tỉnh lạl, gặp thằng cha mắc dịch bán đồ khô trong building nó nằm kế bên mình, nó thủ thỉ đòi tuột quần lột áo, viện cớ đêm hôm khuya khoắt đừng có la, coi chừng trật tự nó bắt gặp đem lên văn phòng Thái Lan thì mất mặt hết. Cái kỳ đó, Ngọc mới lên đảo, nghe dọa sợ quá. Nhắm mẩt đánh lìêu cho thàng khốn nạn đó “ấy” một phát. Cũng tại vì tranh tối tranh sáng, rló cứ cà thập cà thò như thàng ăn trộm, rõ ràng không gãi ngứa được Ngọc.
Bây giờ đột nhiên nghe Toàn đòi “nằm”, Ngọc thấy có cái gì bất ồn trong việc cạo gió này~ Tuy nhiên, ở đây đâu phải là trại Sikiew, xứ tự do mà lịt Ngọc đề nghị Toàn cởi áo nằm sấp trên cái loveseat ở phòng khách cho nàng làm việc. Toàn tần ngần chưa hài lòng. Anh ta đấu thêm:
– Mình cạo gió là phải tránh gió, nàm ở cái phòng khách này chỉ tổ cho thêTn bệnh thôi.
Mặc dù ý kiến của Toàn có vẻ rất hợp lý, nhưng Ngọc cứ cãi:
– Mình đóng các cửa cho chắc lại.
Thấy không còn đôi co được nữa, Toàn cới áo nằm xuống, im lặng. Ngọc bỏ đi ra phía sau. Nàng lựa một cái muỗng cà-phê hơi nhẵn nhưng không bén. Trước khi trở ra ngoài, Ngọc quẹt thử trên cẩnh tay mình mấy cái. Bàn tay nàng cong ngược dịu dàng, mát rượi…