Kể từ giờ phút đó, thầy Phú Sĩ chỉ cà rà tới đám khách đàn ông, nói chuyện thời sự chính tri chính em, hễ thấy bà nào xáp tới gần, thầy xẹt sang chỗ khác.
Mọi hành vi cử chỉ của thầy, đều bị cặp mắt ghen tương của Ngọc bám sát. Ngọc cũng biết, trước khi gặp nàng, thầy Phú Sĩ là “con quỷ.” Nhưng dù biết vậy, Ngọc vẫn không muốn khi “cọc” đã đóng khuôn rồi còn ăn nói khiêu khích với người khác, nhất là những người khách đó đã có một thời kỳ giao du mật thiết với thầy.Ngọc chỉ sợ “ngựa quen đường cũ, hoặc thầy thuộc típ người mau chán, biết đâu lợi dụng lúc nàng bầu bì, thầy lại “ăn chè” với mấy nồi đường cũ.
Mấy ông khách đực rựa, thấy thầy Phú Sĩ để “thẹo” cho Ngọc, họ mừng ra mặt. ít ra thằng cha thầy này cũng bị ràng buộc rồi, có muốn trồ nghề “vụng trộm” cũng e dè hơn. Họ chúc mừng thầy Phú Sĩ nhưng thực ra là để mừng cho chính họ. Có lắm hạng đàn ông thật hèn kém, biết vợ hay lang bang nhưng không dám làm dữ, nhè trút hận thù lên đầu lên cồ đối thủ. Đời sống bên Mỹ này, thay đồi nhanh quá. Sợ vợ gần như là cái bệnh nan giải của mấy ông chồng.
Ngày Ngọc sinh, cũng là ngày nàng được tin đứa em gái của mình vừa vượt biển sang tới Thái Lan.
Thầy Phú Sĩ mang thức ăn vào bệnh viện cho Ngọc, mặt mày hí hửng, báo tin mừng này cho nàng nghe. Đứa bé trai chào đời mới ba ngày, nghe tiếng xầm xì của hai người, bật tiếng khóc oe oe.