Bây giờ thầy Phú Sĩ mới quan sát kỹ sắc mặt, phong điệu của “cái” trong sòng bạc này mà họ gọi là “Bank”. Đó là một cô gái rất trẻ, da ngâm ngâm, duyên dáng với đôi mắt rất tinh anh. Thầy gật gật đầu. Tuấn Vũ quay sang thầy:
– Sao thầy?
– Cô này tướng “hoạch tài” quá. Cổ còn thắng nữa.
Tuấn Vũ chêm vô:
– Phi lai Việt đó thầy.
– ủa, vậy hả?
Tuấn Vũ hỏi nhanh:
– Mình ké nó được không thầy?
– Coi như chắc ăn!
Tuấn Vũ vội vã móc một trăm bạc, tìên lương cuối tuần mà chàng vừa lãnh ớ bốn tờ báo nơi chàng cộng tác anh ta thẩy tìên về phía “Dealer” đổi vội vã. Sau đó vòng lại sau lưng nhà “Bank”, anh để cạnh đống tìên “cái ba cái “chíp”, mỗi cái “chíp” trị giá hai mươi lăm đồng. Sau khi quơ xong tìên xâu trước, “Dealer” chia bài. Bàn tay của người “Dealer” nhanh nhẹn, gọn gàng, thanh thoát như một chiếc thoi. Khách chơi tay con tập trung hết tâm thần, nhãn lực vào mấy lá bài. Mỗi người binh một kiểu. Mặt người nào người nấy đều cố gắng đóng kịch một cách rất bình tĩnh. Còn “Bank” thì con mắt láo liên nhìn hết người này tới người khác. Cô ta đang bắt mạch coi ai bài xấu, ai bài tốt. Có tiếng “Đ.M.” nho nhỏ của phía ngoài phát ra. “Bank” liếc nhanh về phía ấy: Đây là một dấu hiệu chứng tỏ đối thủ đang gặp cảnh khó khăn.