Cuối cùng, thầy cũng gặp một người khách cũ đã từng nhờ thầy xem bói trước kia. Anh chàng này ở miệt Santa Ana, cũng thua không còn một cắc, chở thầy về. Con đường Frceway 710 bây giờ lạnh và mênh mang theo tâm trạng người thua bạc. Có đánh bạc mới hiểu được tâm thần của kẻ hết tìên trên đường về. Lái xe như một kẻ không hồn, bao nhiêu thứ nợ nần hiện về trong óc bề bộn vợ con, những ưu tư về công việc làm, khiến người lái xe tay chân bủn rủn, anh chàng này “change lane” loạn cào cào khiến thầy Phú Sĩ muốn “té đí” trong quần. Lợi dụng đoạn đường còn dài, thầy nhắm mắt dưỡng thần nhưng chiếc xe cứ cán lane phụp phụp, thầy lại giật mình: “Sao lái được không bồ, để tôí tiếp cho”. Người tài xế không trả lời, đưa tay dụi mắt. Cử chỉ này càng làm thầy Phú Sĩ không an tâm. Thầy chỉ mong sao cho xe đến nhà được an toàn, rồi tới đâu thì tới.
Lúc trước, hồi chưa lấy Ngọc, thầy lẫm liệt hiên ngang, đi khuya về sớm một mình một động, không phải sợ ai, tìên bạc làm ra thầy xài tự do, vung ví cũng không e dè. Nay có vợ con rồi, tính thầy đổi hẳn, có cái gì ràng buộc khiến thầy ngan ngán. Giờ này mẹ con Ngọc còn đang ngủ, thầy len lén mở cửa nhà nhè nhẹ. Mấy ngàn bạc thua bài hồi tối chẳng cc t bao, nhưng thầy tiếc hùi hụi. Thầy chỉ sợ Ngọc biết được, nàng sẽ tỉ tê trách cứ, nói này nói nọ. Vào phòng rửa mặt cho tươi tỉnh lại, thầy đang nghl cách che chở cho cái chuyện đi đêm của thầy thếnào cho hợp lý với Ngọc. Nhìn vào gương, hai qùâng đen dưới mắt thầy hiện lên rõ ràng. Nlêm khoái lạc với em Bích Loan ở phòng ngủ chạy bay biến mất khỏi lòng thầy.