Bỏ lững câu chuyện, thầy Phú Sĩ rút điếu thuốc châm lửa mãi mê suy nghĩ đâu đâu, thầy châm lộn đầu thuốc khiến chất nhựa của đuôi thuốc nướng môi thầy một phát ngon lành. Thầy giật nâỷ ngườl đau đớn, hai bàn tay quơ sảng, trúng vào ly cà-phê đổ tung tóe ra bàn. Khách ngồi cạnh đó, đa số đều biết thầy, quay nhìn thương hại.
Cô tiếp viên của quán cà-phê Lục Huyền Câm, thường khi hay nhờ thầy xủ quẻ giùm, lúc này thấy thầy xơ xác quá, đâm ra mất tin tưởng luôn. Cô bé xẩch giẻ lau đến chùi bàn, nhìn thầy cười tội nghiệp, cô hỏi lấy lệ:
– Cái tiệm “to go” thầy lúc này làm ăn khá không?
Câu hỏi đưa cfay, mồi thêm vào nỗi bực dọc của thầy:
– Khá thì khá, con mẻ bợ hết chớ tui có được đông nào đâu!
Cô bể há hốc mồm ngạc nhiên:
– Quán đó thầy làm chủ mà?
– Ừa, tôi làm chủ, bỏ tìên sang quán cho con mẻ, nhưng bây giờ con mẻ lại toàn quyên?
– Sao kỳ vậy thầy?
Thì cũng trời khiến, lúc trước tôi làm nghề bói toán, lấy tìên của khách bằng cash không hè, con mẻ nói để con mẻ đứng tên, sợ tôi dính líu vào kẹt thuế má, người ta ghét người ta khui ra vụ làm ăn trôn thuế của tôi hể hết, nghe con mẻ nói bùi tai tôi ô-kê luôn!
Con mắt thầy Phú Sĩ lúc này long lên xồng xôc, thầy phân trần với giọng bực bội, cơ hồ thầy đang chửi về cái ngu của thầy. Tuấn Vũ dường như cảm thông nỗi khổ của thầy. Anh ta hỏi:
– Bữa nay anh có cách nào kiếm tí vốn để để mình lên “Xe Đạp” gỡ gạc?