Bà Kim Đan lúc bấy giờ giống như tình trạng bà Táo có hai ông. Một ông, để che mắt thếgian, một ông dành “làm việc”. Chuyện này cả làng nước vùng thủ đô ty nạn, ai mà không biết. Chỉ riêng có Trường Can là mặt chai mày đá cứ nghênh ngang “mớ nút ăn tìên”. Hồi xưu ông bà mình nói “ngậm miệng ăn tiền”, trong trường hợp này thật là trật. Với cảnh tình Trường Can phải hả miệng mới ăn được tìên,’hả càng lớn, nhai càng kỹ, tìên vô càng nhìêu. Bà Kim Đan thì mỗi ngày càng nẩy nở, phơi phới xuân tình. Bà nghĩ cách “đá” thằng chồng cù ìân để được hợp thức hóa với Trường Can. Bà lập kế nhờ anh bếp chếcác món ăn thật là quái đản đểông chồng “xìu” luôn.
Tội nghiệp người chồng, sức mòn lực yếu còn bị đánh thêm mín võ “rau răm uống với coca” nên càng ngày càng oãn oại. Bài thuốc làm cho tăng cường sinh lực thì khó chớ làm cho “đứt chỉ” thì thiệt là dễ.
Cuối cùng, chỉ hơn một năm, người ta thấy bà Kim Đan nộp đơn xin ly dị ông chồng về lý do “bất lực quẹo cu lát Bên xứ Mỹ này muốn bỏ nhau có cả trăm ngàn cách. Nhưng bà Kim Đan nghe lời Trường Can phải đi tìmg bước một, và hợp thức hóa chuyện bỏ nhau, như vậy mới chia của được. Ông chồng tới giờ chót cũng còn thương vợ. òng chia cho Kim Đan thật nhìêu thứ, trong đó có cả nhà hàng Kim Đan để Trường Can dễ hoành hành hơn. Riêng ông rút lui vềvùng Riverside ớ ẩn, trồng rau muống.