Kim Đan nói gì thì nói, thầy Phú Sĩ cũng ỡm ờ cho xong. Mục đích thầy đến tìm gặp Kim Đan là để mượn nợ kiếm tìên. Còn mấy chuyện bài bạc lẻ tẻ nàng “tặng thầy”, thày nghe, rồi bỏ ngoài tai. Hơn nữa chính Kim Đan có tốt lành gì đâu, nàng cũng na ná giống Ngọc, vợ thầy. Khi đã nắm được thời cơ thì tung hoành coi đàn ông không ra gì.
Đến đây, có tiếng điện thoại reo. Kim Đan đứng dậy đến quầy nghe máy. Một mình Phú Sĩ ngồi lạnh lẽo.
Ngẫm nghĩ tới thân phận mình rồi so sánh ngày xưa với hiện tại. Thầy thấy mình đã thực sự bệ rạc. Lúc trước khách khứa tới nhờ thầy xem bói, đoán quẻ. Thầy như ông vua, nói đâu người ta nghe đó, bẩm dạ thưa thưa, một lời hăm he của thầy làm khách rụng rời tay chân. Giờ đây đến mượn tìên cũng với những con người đó, bị người ta hạch sách đủ đìêu. Thầy liên tưởng tới Ngọc. Con đàn bà này hồi mới gặp thầy, chưa được sạch nước cản, tại thầy khoái quá, thầy làm cho Ngọc đẻ con, lại gầy dựng quán xá cho nàng làm ăn, bây giờ Ngọc coi thầy như hạt bụi để bay đi đâu thì bay cho khỏi vướng mất.
Người ta đôi lúc khôn ngoan quá xá, có khi ngu muội đần độn dị kỳ. Trường hợp của thầy Phú Sĩ là như vậy. Bạn bè nhìêu người khuyên thầy nên “đục” con vợ mấy trận, bắt nó “lòi” tìên. Nhưng thầy lại không dám. Khi thời thếđã xuống rồi, con người đâm nhút nhát, lỡ Ngọc làm dữ lên thì kẹt luôn. Đàn bà bên đây là bạn thân của cảnh sát, hễ gọi tới là coi như nó thắng. Biết vậy, cho nên chẳng thà để yên như thế, thỉnh thoảng còn vợ vợ chồng chồng, bao giờ đút chỉ hẳn hay, làm mạnh, chẳng những không được gì mà còn mang lại.