Ngọc nhớ tới bài học về quang học ở chương trình Trung học. Nàng đưa tay bấm tắt đèn. Nhưvậy phía bên kia sáng, bên này tối, nếu có ai bên đó vô tình nhìn sang cũng không thấy gì.
Hoàn cảnh Ngọc lúc bấy giờ giống như người đi coi xi-nê loại xe thùng dành cho con nít thời xưa. Nhưng Ngọc không được nhìn bằng hai con mắt mà chỉ áp được có một mắt vào, nên quang trường cũng nhỏ hẹp lại một cách li ti.
Ban đầu Ngọc thấy được cánh tay của người đàn bà xem bói, rồi một bàn tay khác, chắc là của thầy Phú Sĩ, nắm bàn tay kia. Nàng cố lắng nghe xem thầy nói gì, nhưng hễ muốn áp tai vào thì phải rút mắt ra, bởi vì khoảng trống chỉ là một lỗ nhỏ, không thể cùng một lúc vừa nghe vừa nhìn.
Lòng tham lam quan sát nghe ngóng trong lòng Ngọc nổi lên tột độ khiến Ngọc bứt rứt. Nàng đứng dậy, khom lưng xuống, rồl nghe: “Tướng em sang lắm, em có nốt ruồi nơi chỗ kín, sanh con quý tử.” Ngọc bật cười lên, vì nàng nhớ tới mình cũng có nốt ruồi nơi chỗ kín. “Như vậy là người đàn bà này cũng giống mình rồi.”
Đứng, ngồi, khom riết đâm ra cũng mỏi. Ngọc rời bỏ lỗ hổng. Nàng bật đèn lên xem lại nốt ruồi nơi chỗ kín mình còn hay mất. Nàng trệ quần xuống, haỉ tay mần mò tuột chiếc quần lót ra, vẫn chưa thấy gì. Bởi nốt ruồi của Ngọc thuộc loại che dấu kỹ, phải qua những hàng rào tơ sợi rậm mới thấy được. Ngọc nghiêng mình thổi nhẹ hơi lên hàng rào tơ sợi đó, hy vọng vẹt qua bên để nhìn lại coi nó đỏ hay nâu. Kiểu cách của Ngọc giống mấy người đi bắt dế, dùng hơi thổi vào hang cho dế ngộp thở chui ra. Ở đây con dế đàn bà bất động mà nhỏ xíu khi…n nàng thổi hơi lâu, đáng lẽ dùng tay vén khéo thì nhanh hơn, nhưng hơi mát của làn gió thồi khiến Ngọc lâng lâng khoái cảm, và cứ như thế Ngọc quên mất mục đích bắt dế mà chỉ còn tê mê mát rượi nơi đùi…