Thầy Phú Sĩ tiễn khách ra về. Thay vì buồn cho thân phận người chồngbạc phước bị vợ muốn bỏ vì tội “không còn tác xạ được”. Thầy lại mỉm cười có vẻ đắc chí. Ngọc giả vờ mở cửa buồng đi ra, gặp thầy ngay ngưỡng cửa. Nàng đưa tay dụi mắt ra điều mới ngủ dậy. Ngọc gật đầu chào thầy:
– Dữ hôn giờ này mới dậy. Thầy lên tiếng.
– Đêm qua mệt quá mà thầy. Ngọc đáp lại.
Biết rõ ràng từ nãy giờ thầy xem bói, nói chuyện tâm tình với khách nhưng Ngọc vẫn cứ ậm ừ như không biết, nàng hỏi thăm:
– Khỏe hôn thầy?
– Sáng sớm là đã có khách rồi.
– Đàn ông hay đàn bà vậy thầy.
Câu hỏi phân loại này làm thầy hơi nhột. Sẵn đó thầy kể luôn cho Ngọc một hơi:
– Ông khách này là chồng của một bà khách thân chủ quen của thầy, ông ta hơi khiếu nại về việc vợ ông muốn bỏ ông ta bước đi bước nữa.
Ngọc buông lời trách móc bâng quơ:
– Đàn bà gì kỳ vậy thầy?
Thầy Phú Sĩ cười cười nói chậm rãi:
– Ngọc không biết đó thôi, mỗi người đều có hoàn cảnh riêng. Đàn bà cũng như đàn ông, khi người ta quyết định một chuyện hệ trọng, họ đều có lý do cả.
Tới đây đột nhiên thầy ngừng không nói tiếp. Ngọc thì cũng dã hiểu phần nào câu chuyện, nhờ nghe lén lúc nãy, nhưng nàng vẫn cứ thắc mắc và tấn công thầy Phú Sĩ:
– Đâu thầy nói rõ coi thầy, em cũng muốn nghe để học hỏi.
– Ông này ổng bị bịnh.
Thầy vừa trề môi vừa nhấn mạnh chử bịnh.
– Bịnh thì mắc mớ gì cái chuyện vợ bỏ.
– Ậy, em chưa gặp, chưa biết đâu.
– Cái thầy này ỡm ờ hoài, nói cho ngườ ta biết, người ta học hỏi chứ thầy. Giọng Ngọc hơi đãi, kiểu làm hờn.
– Mà nghe qua rồi bỏ nghe Ngọc.
Ngọc không nói chỉ gật gật đầu.