Trong phòng bây giờ im lặng hoàn toàn, nếu không có tiếng tích tắc của cái đồng hồ treo trên tường. Vật vô tri này gõ nhịp đều, tạo thành âm thanh êm tai, làm đồng lõa cho thầy Phú Sĩ trổ ngón nghề cửu quái chưởng. Ngọc giật mình mấy lần, khi ngón tay trỏ của thầy rà qua rà lại trên mi mắt nàng. Mắt với miệng của Ngọc như một chiếc kềm cử động ăn khớp. Khi mà người ta nhắm mắt thì miệng lại mở ra, giống như gọng kềm khi bóp lại thì miệng kềm bật lên. Đôi môi Ngọc lúc đó chói chang lửa tình, đỏ bóng màu khêu gợi. Khi thầy Phú Sĩ đưa mặt sát mòi Ngọc địllh dở trò “phóng dê bừâ bãi”, Ngọc chợt ngồi dậy. Không biết là vì nàng mỏi lưng hay bởi một phản xạ tự nhlên của người sắp lâm trận, thầy Phú Sĩ hết hồn, đưa tay lên ngực Ngọc, nói phều phào “Anh yêu em, anh yêu em”. Giọng thây không còn đều nhịp như lúc thầy hát hỏng mà chất chứa một chút rỉ sét thèm khát nơi đó. Ngọc nằm yên trở lại, nàng cong hai cẳng lên theo thế thủ. Bản năng tự vệ nơi ngươi nứ trở về. Nhưng kiểu cong cẳng của Ngọc không có vẻ gì kịch liệt cho lắm. Bằng chứng là mấy ngón chân nàng ngo ngoe một cách hỗn xược. Thầy Phú Sĩ thì bình tĩnh hơn. Mặc dù tay thầy đang táy máy nhưng mắt thầy vẫn theo dõi bàn chân Ngọc. Thầy nhìn cử động của mấv ngón chân người nữ để đo lường hiệu năng “châm cứu” của mình.
Xem truyện tranh nhật bản 18+ hoc sinh phịch nhau cực hấp dẫn
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169